.::Giai tri hay.Giai tri hay nhat.Giai tri hay nhat viet nam.Wap giai tri. Wap giai tri hay nhat.Wap hay.Wap giai tri hay.Wap hay nhat.Wap hay nhat viet nam.Wap giai tri hay nhat viet nam.Wap giai tri hang dau viet nam.Wap giai tri lanh manh.Wap viet.Wap game.Wap tai mien phi.Giai tri viet.Giai tri so.Giai tri vui.Giai tri so 1 the gioi.Giai tri so hay.Giai tri so hay nhat.Giai tri online.Giai tri online hay.Giai tri online hay nhat.Giai tri truc tuyen.Giai tri truc tuyen hay.Giai tri hay nhat.Giai tri hang ngay.The gioi tên.The gioi di dong.Nhat.keyword.Haynhat.wap.sh-Sinhvien.xtgem.com-Portal ::.
Có người từng nói như vậy, đã rất rất lâu rồi… Và dẫu cho mình biết, có những người ngay cả kề bên, mình vẫn nhớ quay quắt thì mỗi lần nhớ một điều gì, mình lại nhớ cái câu trên. Ừ, đã xa lắm rồi những ngày lang thang ở Hà Nội, nghe tim mình đập mạnh khi đi ngang qua Trần Hưng Đạo thấy những thảm hoa sữa rải hai bên đường và mùi hoa sữa nồng nàn khiến mình say… Say một nỗi nhớ xa xôi.
Lại một mùa thu nữa mình xa Hà Nội
Nhiều khi mình nhớ đến quặn cả lòng những con đường mình từng đi qua… Nhớ Nguyễn Lương Bằng mỗi khi đi ngang mình lại thở dài. Nhớ con đường Hoàng Diệu với những hàng cây xanh rì mà mình bĩu môi, thế này gọi là đẹp nhất Hà Nội ư rồi cứ ngước nhìn trời xanh và nghe cây hát. Nhớ phố Hàng Khay, có cái quán view siêu đẹp nhưng nước thì chẳng nơi nào chán bằng, mình thường ngồi đây và nhìn ra hồ, ngắm một Hà Nội chầm chậm dịu dàng trong bước chân những ông cụ, bà cụ đang dạo mát và cũng có lần, ngao ngán nhìn Hà Nội xanh đỏ xập xình như cái vũ trường. Nhớ phố Tràng Tiền kéo dài ra nhà hát Lớn, bao nhiêu lần mình hay mua kem và ra đây ngồi. Nhớ phố Hàng Bạc, mình vẫn hay ghé vào nhà bạn và thấy lòng reo vui mỗi khi bạn thò đầu ra khỏi cửa, reo tên mình. Và nhớ góc đường Quang Trung, mình bao nhiêu lần nhắm mắt bước vào taxi và mình biết, mình lại xa Hà Nội thêm nhiều ngày.
Hình như mình xa Hà Nội đã quá lâu nên mình chẳng còn nhớ cái mùi Hà Nội nó như thế nào. Bạn hỏi, Hà Nội như thế nào, mình chỉ biết nói, rất khác Sài Gòn. Và khác như thế nào, chắc chỉ đợi đến khi bạn ra Hà Nội thôi…
Hà Nội vào mùa thu rồi, mình nhớ đến nao lòng cái nắng vàng như mật ong, những cơn gió mơn man… và nhớ hình ảnh những gánh cốm xanh dù mình chẳng thích cốm bao giờ… Nhớ cái cảm giác so vai vì gió, và mình lại lôi cardigan ra mặc, lại được quàng khăn… Thèm ngồi sau xe của bạn, hai đứa lại khúc khích trò chuyện, hai đứa lại mang máy ảnh lang thang khắp nơi, mình lại bị bạn dẫn đi ăn đến no căng… Thèm vòng tay ôm người yêu, áp mặt tránh gió mùa, thèm xoa tay thật ấm, thèm nhiều thứ mà chẳng nơi nào trên đời ngoài Hà Nội khiến mình thấy nhớ thương hơn…
Mỗi lần ra Hà Nội, lại một lần háo hức khác nhau… Niềm háo hức chẳng bao giờ nhạt phai nhưng có lẽ, sẽ còn lâu lâu lắm lần gặp tiếp theo..