.::Giai tri hay.Giai tri hay nhat.Giai tri hay nhat viet nam.Wap giai tri. Wap giai tri hay nhat.Wap hay.Wap giai tri hay.Wap hay nhat.Wap hay nhat viet nam.Wap giai tri hay nhat viet nam.Wap giai tri hang dau viet nam.Wap giai tri lanh manh.Wap viet.Wap game.Wap tai mien phi.Giai tri viet.Giai tri so.Giai tri vui.Giai tri so 1 the gioi.Giai tri so hay.Giai tri so hay nhat.Giai tri online.Giai tri online hay.Giai tri online hay nhat.Giai tri truc tuyen.Giai tri truc tuyen hay.Giai tri hay nhat.Giai tri hang ngay.The gioi tên.The gioi di dong.Nhat.keyword.Haynhat.wap.sh-Sinhvien.xtgem.com-Portal ::.
Chị à!
Em đã từng rất yêu và mong chờ mùa Đông đến, thế những giờ đây em cảm thấy sợ lắm mọi khi mùa Đông về. Bởi vì, khi Đông đến dường như những ngôi sao trên bầu trời cũng rét, cũng rung thế nên ánh sáng của các vì sao trở nên nhạt nhòa hơn bao giờ hết. Và mỗi khi Đông về thì ta không thể nghe được những tiếng thì thầm của những ngôi sao nhỏ. Còn rất nhiều điều làm em ghét Đông nữa, nhưng em không dám kể tiếp, vì điều đó có lẽ sẽ làm cho em khóc, em sẽ buồn lắm vì em sẽ càng nhớ đến chị hơn, em càng hy vọng ngôi sao nhỏ của hai chị em mình không bao giờ phải đi qua những ngày Đông tháng giá.
Chị đã từng bảo em rằng những cảm xúc của chị em rất giống nhau. Dù hai chị em mình ở nơi rất xa nhau, nhưng mọi khi em đau thì lòng chị cũng chùng xuống, còn mỗi khi chị cảm thấy buốt giá ở cõi lòng, mệt mỏi ở cuộc đời này là em lại cảm giác như nhói đau nơi trái tim. Những lúc như thế chị và em thường nói với nhau rằng: “Dù thế nào đi nữa thì ngôi sao nhỏ của chị em mình vẫn sáng khi về đêm, ngôi sao mang hy vọng về một ngày mai tươi sáng hơn”. Và chính ngôi sao ấy sẽ luôn bên cạnh em mỗi khi bão tố kéo đến, cùng em vượt qua những ngày tháng khó khăn, lúc em ngã. Không ít lần, thứ ánh sáng ấy nhạt nhòa, nhưng nó vẫn tồn tại trong cảm nhận của chị và em.
Giờ đây, ngày chị đón một thiên thần nhỏ chào đời thì em lại không thể ở bên chị, cùng chị đó một tình yêu mới… Nhưng chị ơi! Hãy cố gắng giữ gìn ánh sáng rực rỡ ấy cho đến ngày chị em ta gặp nhau, cùng nhau ta sẽ hát bài ca ngày mới lên, ngắm ánh bình minh, và ta cùng ngắm nhìn vì những ngôi sao nhỏ của chúng ta. Em sẽ cố gắng giữ ngôi nuôi dưỡng vì sao của tình chị trao em trước ngày đi xa lấp lánh hơn, sáng hơn bằng chính những niềm vui, sự hạnh phúc không bao giờ vơi cạn trong em. Em tin rằng ngôi sao của chị em mình, một ngày nào đó rất gần mà thôi sẽ lại được sánh đôi trên nhưng con đường rợp bóng bằng lăng tím biết, trên con đường vàng đất đỏ quê em.
Nhưng cũng có lắm khi cuộc sống của chúng ta không bằng phẳng như những gì ta nghĩ. Rồi mỗi phút giây trong đời có những âm thanh và cảm xúc riêng. Thế mà, em và chị chẳng bao giờ bỏ qua những nỗi niềm, cảm xúc của nhau. Khi em buồn thì chị luôn cố gắng đến bên em thật nhanh, chị luôn bỏ mặc tất cả để về bên em, chị không bao giờ muốn em cảm thấy lạnh, và cô độc trong đêm. Những lần như thế thì em luôn được những giấc ngủ bình yên trên đôi vai chị. Em bao giờ cũng cảm thấy ấm áp khi được trong vòng tay yêu thương của chị dù đó là những ngày mưa gió vây quanh đời em. Chị luôn sẵn sàng dang rộng đôi tay để đón em trở về. Vậy mà, lúc này đây, khi chị yếu đuối nhất, khi chị cần lắm một đôi bàn tay thì em lại không giữ được lời hứa của mình, em không thể đến và xoa nhẹ nhàng đôi bàn tay của chị cho đến lúc nó ấm lên như lời em hứa, em chẳng thể giúp chị cảm thấy ấm áp. Thế em có đáng ở bên chị không? Con đường kẻ lệch của em và chị có thể khớp lại không? Và chị có thực sự hết đau, không cô đơn khi bên cạnh em không ạ?
Có lẽ, em hiểu cái cảm giác cô đơn mà em và chị đã từng trải qua nó, đó là những khi em và chị ngồi ở một quán café nào đó chiều mưa, rồi những chuyện không bao giờ hết của em, chị chỉ im lặng, lắng nghe. Và những lần vô tình em lặng đi khi nhìn thấy ánh mắt xa xăm buồn của chị, em nhìn thấy trong đó là một sự cô đơn vô bến bờ. Đó là những lúc bên âm nhạc của ngày, nhìn mưa, nhìn dòng người trên phố, thì em dường như thấy một nỗi nhớ nào đó trong ánh mắt u buồn của chị. Nó làm em nhiều lần cảm thấy mình lạc lõng quá. Lúc ấy, em chỉ muốn được bay cùng gió, mây trời, muốn được hiểu hết cái đại dương cảm xúc của chị, muốn nhờ mưa cuốn đi hết những cô đơn, phiền muộn trong chị. Vì em vô dụng quá, nào có làm chị vui được đâu. Cả cái sở thích cố tách mình khỏi mưa, khỏi cũng ồn ào như thành phố này, khỏi những dòng người đang rảo bước thật nhanh dưới cơn mưa. Rồi chị chọn cái quán café quen thuộc, nghe những bản nhạc Trịnh, đó là lúc chị buồn hơn bao giờ hết.
Chị cô đơn nhất là lúc chị làm việc hăng say nhất, vì chị muốn dùng công việc để quên đi sự cô đơn hiện hữu trong chị, lúc đó là lúc chị lấy được những hợp đồng lớn của công ty, là lúc chị ngày đêm với công việc. Nhưng nào có quên được phải không chị? Ai cũng có lúc vấp ngã trong cuộc sống, những lúc như thế chị hãy cứ thả lõng chính mình, đừng để đến kiệt sức, và gục ngã thực sự.
Chị đừng bao giờ nghĩ mình là gió nơi hoang mạc hay là hạt muối nhỏ nơi lòng biển sâu. Mà chị chính là ngôi sao nhỏ của bầu trời đêm. Thế nên, hãy tiếp tục cuộc sống với những niềm vui và hy vọng mà đôi khi ta không nhìn thấy. Hãy cố gắng đối mặt với những khó khăn trước mắt, đừng bỏ đi. Hãy tin rằng cuộc đời này là một màu xanh của hy vọng và màu xanh đó không bao giờ nhạt phai trong em. Chị hãy mãi là sự bình yên của bầu trời, sự mạnh mẽ của ngọn lửa đang ấp ủ dưới lớp tro tàn đang chờ một ngày nào đó sẽ lại bùng lên bất cứ lúc nào như chị đã từng bắt em yêu màu xanh hy vọng.
Bình yên hay sóng gió chỉ là do ta chọn mà thôi, em cũng đã từng sống trong hoài niệm, nhiều lần em cố ẩn mình trong bóng đêm, trong cô độc, em chơi trò chơi trốn tìm với cuộc đời này. Lúc đó em không nghe lời khuyên nào, thế mà em vẫn thích ngồi bên chị, được nghe chị nói, linh tinh cho chị nghe rồi em hy vọng được cùng chị chạy trên cánh đồng lộng gió, khám phá những giấc mơ cổ tích mùa xanh và sự huyền bí của ánh sáng bình minh đỏ rực.
Và giờ đây, sau những cơn đau, thì chị đã trao em một niềm tin không bao giờ chị có một kế hoạch nghiệt ngã với em, không hề muốn đeo bám, dựa dẫm vào chị… Cái tồn tại trong em đó chính là niềm tin và một ngày nào đó khi nó biến mất thì em cũng không còn là em nữa. Và hôm nay, em đã nghe những âm thanh lưu luyến trong khoảnh khắc giao mùa, cùng giấc mơ dịu dàng rồi em được đánh thức bới ánh sáng ban mai tràn đầy niềm tin ước hẹn, một niềm vui nhỏ sóng sánh hiện ra như những vì sao.
Giữa những ngày đầy gió, những bộn bề, lo toan hay những lần vấp ngã trong cuộc sống thì chị hãy vẫn cứ hát nhé chị! Chị có thể cho em mượn bờ vai bất cứ lúc nào chị cảm thấy cần. Như khi em thấy dựa vào chị mà đứng lên vậy. Thu lại sắp qua rồi, Đông đang gần. Giữa những lạnh giá ấy tay chị và tay em sẽ vẫn giữ ấm cho hai ngôi sao nhỏ của chúng ta đủ sức và sáng lấp lánh trên bầu trời đêm. Dù nó cách xa chúng ta bao nhiêu đi chăng nữa. Giữa hai bến bờ thực và ảo thì khoảng cách của chị và em là không bao giờ tồn tại cả. Với em chỉ có ngôi sao trên bầu trời kia xa em và cũng không gần chị.